Review truyện đam mỹ thụ sủng công "Mè Xửng"

April 2, 2021
Review Truyện Đam Mỹ

Tóm tắt truyện đam mỹ thụ sủng công "Mè xửng"

Tên khác: Ngưu Bì Đường

Tác giả: Sơ Hòa
Thể loại: đam mỹ , trùng sinh, quân lữ, thanh mai trúc mã, thụ truy công, thụ sủng công, hỗ sủng, trầm mặc, ít lời, nữ tính thiếu tá công x hoạt bát, nhiệt tình tiểu binh thụ, HE.

Nhân vật: Lăng Yến (thụ) x Diệp Triêu (công)

Trích đoạn truyện:

“Lăng Yến!” Tuân Diệc Ca quát: “Anh đang rỉ tai phải quấy với cậu, cmn cậu đứng lại ngay!”

Lăng Yến thở dài thườn thượt, “Em cũng nói hết nước hết cái với anh rồi, Diệc Ca, em biết anh lo ngại cho em, nhưng chức vụ thông tín viên này, em bền bỉ phải làm!”

Mặt Tuân Diệc Ca đen như đít nồi, nói: “Vì sao? Cậu muốn tạo quan hệ đã có anh đây cho cậu tạo, chúng ta là đồng đội bằng hữu, của anh chẳng lẽ Chưa hẳn là của cậu sao? Mái ấm gia đình anh…”

“Không phải vì chuyện này.” Lăng Yến ngắt lời, “Diệc Ca, không giống như anh nghĩ đâu. Em làm thông tín viên của Tiểu đoàn trưởng chẳng có liên quan gì tới việc tạo quan hệ, móc nối nọ kia.”

“Vậy cậu muốn gì?” Tuân Diệc Ca nóng ruột, “Lúc bọn họ còn là tân binh sát cánh kề vai, không phải đã có lần nói phải cùng nhau cố gắng nỗ lực để sau đây được thiết kế bộ đội đặc chủng sao? Cậu mới 20 tuổi, hiện tại chạy đi làm chân bưng trà rót nước, lỡ dở việc giảng dạy thì phải làm sao?”

Lăng Yến ngây người rồi rất nhanh vẻ mặt lại khôi phục như thường, “Muốn gì… học hỏi và chia sẻ được rất nhiều thứ ạ.”

“Làm thông tín viên thì có thể học được cái khỉ gì?”

“À, đạo lý làm người, đối nhân xử thế?” Tự Lăng Yến nghe lời đáp của bản thân mình cũng cảm thấy khôi hài, dừng một chút rồi nói tiếp: “Em nghe nói Tiểu đoàn trưởng của bạn trước đây chính là bộ đội đặc chủng, năm kia chúng ta nhập ngũ, mới được điều động đến làm bộ đội thường trực. Em đi Theo anh ấy, biết đâu lại học lỏm đc vài chiêu.”

lúc này, sắc mặt Tuân Diệc Ca mới khá lên một chút, nói tiếp ý cậu: “Anh cũng nghe nói vậy, mà còn thấy bảo anh ta bị thương, không còn liên tiếp chấp hành nghĩa vụ chiến đấu quan trọng, mới bị phân về đây. Đúng rồi, trước đây Tiểu đoàn trưởng chính là chiến binh trong Đại đội Tinh Anh số 1 đấy!”

Đáy mắt Lăng Yến xẹt sang một tia tăm tối, những sợi lông mi lắt nhắt mảnh tang run rẩy, còn chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy Tuân Diệc Ca hạ giọng nói: “Nghe đồn, có chức năng Tiểu đoàn trưởng bị thương ở một chỗ.”

Lăng Yến nhíu mày: “Chỗ nào?”

“Chính là chỗ này!” Tuân Diệc Ca chỉ chỉ phía dưới: “Của quý đó!”*

*Bộ phận quan trọng nhất trên khung người đàn ông, thứ mà ai-cũng-biết-là-gì-đấy ha!

Lăng Yến lạnh giọng hẳn: “Đừng có nói liều.”

“Nào có nói liều?” Tuân Diệc Ca nói năng hùng hồn ra vẻ ta đây biết tuốt: “Năm nay Tiểu đoàn trưởng 30 tuổi rồi, bọn họ đều đã chạm mặt anh ta, chính trực tráng lệ, cao to đẹp trai, không chắc là đẹp hơn cậu với Trần Húc, nhưng lúc hai người 30 tuổi, dám cá chẳng thể nào có mùi vị nam nhi chín chắn, từng trải như Tiểu đoàn trưởng. Thế cậu nói đi, Tại Sao đến giờ anh ta vẫn chưa lập gia đình? Hơn nữa trong quân đội không phải như xã hội ngoài kia, đến tuổi rồi mà còn chưa vợ, cậu chưa lo thì thủ trưởng, cấp trên đã quắn hết cả lên! Nói kết luận, Tiểu đoàn trưởng hoàn toàn có thể vì bị thương ở đoạn đó, có bóng ma tâm lý, nên không thể chấp hành nhiệm vụ chiến đấu quan trọng đặc biệt, nên mới được điều về nhậm chức bên bộ đội thường trực.”

Lăng Yến thất thần vài giây, đẩy Tuân Diệc Ca một chiếc, không cười nữa: “Không được loan truyền bậy bạ, tán phét chuyện của Tiểu đoàn trưởng, đây là kỷ luật.”

Lăng Yến là người điềm đạm ôn hòa, tính cách thoải mái cởi mở, liên tục tự lấy mình làm trò đùa, là tân binh lúc nào thì cũng cười đùa tươi đẹp, rất ít khi có lúc giận tái mặt. Tuân Diệc Ca nhìn thấy góc nhìn lạnh lẽo của cậu, trong thâm tâm không khỏi cảm thấy chưa ổn, một lát sau gãi gãi đầu, chắc hẳn đã biết thành khẩu khí của cậu dọa cho chết khiếp, lắp bắp nói: “À, chuyện đấy, anh…”

Lăng Yến hít sâu một hơi, đôi mắt sáng lên, vỗ vỗ bả vai Tuân Diệc Ca, cười nói: “Sao hả, vừa rồi có phải em ra dáng thông tín viên của Tiểu đoàn trưởng lắm không?”

Tuân Diệc Ca ngẩn ra: “Đệch mợ!”

“Hahaha”, Lăng Yến cười phá lên, “Thế nên hẳn là em có thiên phú đặc biệt với việc làm thông tín viên nhỉ? Diệc Ca, em biết anh lo cho em, yên tâm đi, con đường này chính em chọn, lính truyền tin cũng rất được, lính thám thính cũng xuất sắc, bộ đội đặc chủng cũng như vậy, chỉ cần thao tác làm việc không thẹn với lương tâm, vậy là đáng rồi.”

Tuân Diệc Ca đăm đăm nhìn cậu vài giây, bất đắc dĩ nói: “Thôi đc rồi, nếu cậu đã đưa ra quyết định như vậy, anh có tức giận cũng phải ủng hộ cậu.”

“Cảm ơn người bạn bè.” Lăng Yến hất cằm về sân tập, “Nhanh chóng quay lại đi, vẫn còn đấy phải thao luyện mà.”

“Cậu thì sao?”

“Trung đội trưởng Trương nói muốn gặp gỡ em bàn thảo vài câu.”

Tuân Diệc Ca xoa xoa mặt, “Cậu đấy, chuẩn bị ý thức bị anh ấy gọi hồn riết đi, anh ta thật sự rất nuối tiếc cậu.”

Trung đội trưởng Trương là trung đội trưởng của Trung đội 1 thuộc Đại đội Tinh Anh hàng đầu, tên là Trương Thần Đống. Lăng Yến vừa thấy anh ta, y như rằng bị réo tên liên hồi mãi không thôi. Kết luận nội dung cuộc nói chuyện nhằm mục đích thông báo cho cậu biết, tuy hình thức thông tín viên có vẻ chỉ làm những việc như giúp thủ trưởng giải quyết và xử lý công văn sách vở và giấy tờ, nhưng thực chất, chẳng khác lính cần vụ là bao. Cả ngày trực lệnh thủ trưởng, lại còn chăm sóc đời sống hoạt động, bảo vệ của thủ trưởng, theo trinh sát trưởng 24/24 như hình với bóng, gần như chẳng có thời gian dành cho chính bản thân mình.

“Lăng Yến, cậu cùng Tuân Diệc Ca đều là lính trinh thám giỏi nhất. Tôi nói chân tình với cậu, cậu đi làm việc thông tín viên, thật sự tự thui chột chính mình, uổng phí có tài năng.” Trương Thần Đống nói đầy tiếc nuối: “Đáng ra tôi không nên nói những lời như vậy, nhưng… tôi thật sự tiếc cho cậu. Cậu không thể xem xét lại một chút sao?”

Lăng Yến vực dậy, cúi người thật sâu, vẻ mặt tươi cười, chân thành lễ phép nói: “Trung đội trưởng Trương, thật sự cảm ơn sự công nhận của anh, chuyện này tôi đã đưa ra quyết định hoàn thành.”

Trương Thần Đống thở dài xua tay, không mảy may che giấu sự thuyệt vọng trong góc nhìn, quay lưng lại với cậu, nói: “Hy vọng cậu không giống như lời người khác nói, vì xu nịnh Tiểu đoàn trưởng nên mới làm thông tín viên.”

“Thủ trưởng…”

Diệp Triêu nhìn cậu, ánh nhìn sâu lắng tĩnh lặng, “Ừ?”

Lăng Yến biết mình vừa mất tự chủ, trán túa mồ hôi. Dù đã chuẩn bị niềm tin thật xuất sắc, nhưng một lần tiếp nữa đứng trước mặt Diệp Triêu, ở cùng một chỗ với anh, cậu vẫn không còn kiểm soát và điều hành đc sự rung động từ sâu thẳm con tim.

Phải tốn hơn 10 giây, cậu mới rất có thể ổn định được tâm trạng của mình. Lăng Yến nuốt nước bọt, kính cẩn hỏi: “Thưa thủ trưởng, ngài có việc gì cần tôi làm không ạ?”

Ngoài ra Diệp Triêu hơi sửng sốt, vực dậy nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chỉ vào một nhóm những chiến sĩ đang huấn luyện: “Họ là anh em của cậu phải không?”

Lăng Yến nhìn thấy Tuân Diệc Ca, đáp lời: “Đúng ạ!”

Diệp Triêu lặng ngắt một lúc, rồi nói tiếp: “Ở đây không có việc gì, cậu không cần pha trà đưa tin, cũng không cần đứng gác. Các tân binh hoàn toàn có thể gia nhập Đại đội 1, đều là các chiến binh xuất sắc nhất, lúc không có việc gì cậu nên cùng bọn họ tham gia đào tạo, đừng để lỡ mất.”

Ngoài ra Lăng Yến biết Diệp Triêu sẽ nói như vậy, nên ngay lập tức nói: “Thủ trưởng, bảo đảm an toàn, hỗ trợ quá trình & sinh hoạt của ngài là bổn phận trách nhiệm của mình, ngài ở đâu tôi sẽ ở đó.”

Chân mày Diệp Triêu khẽ giật, khuôn mặt không lộ ra bất cứ cảm giác nào, vài giây sau cầm lấy tài liệu đang xem lúc trước, chỉ về sô pha gần đó: “Vậy cậu ngồi xuống đó đi, chiều nay tôi muốn đi tới trụ sở bộ chỉ huy sư đoàn, đang vội vàng xem cho dứt chỗ tài liệu này, cậu không tồn tại việc gì thì đi nghỉ một chút đi.”

Lăng Yến làm rõ, lời này ý là muốn cậu đừng làm phiền mình.

Cậu đi xuống cạnh sô pha, ngồi ngay ngắn, hai mắt đăm đăm nhìn Diệp Triêu, như thể muốn bù đắp cho mỗi ấy năm trời.

Diệp Triêu ngẩng đầu, một lần tiếp nữa bốn mắt chạm nhau, ngay lập tức Lăng Yến vùng lên, nhanh trí nói: “Thủ trưởng, để tôi rót thêm trà cho ngài!”

Đặt cốc trà đang tỏa ra hơi nóng lên bàn, Lăng Yến đạt được mong muốn đến gần Diệp Triêu thêm một chút, nỗi hạnh phúc đong đầy suýt nữa dường như không kiềm giữ được trong đôi mắt.

Diệp Triêu trầm giọng nói một câu: “Cảm ơn”, rồi lại cúi xuống nhìn tài liệu.

Từ góc nhìn của Lăng Yến, rất có thể nhìn thấy nếp nhăn rất mờ trên khóe mắt Diệp Triêu.

Người con trai này tựa như ngọn hải đăng sáng rực trong tâm địa cậu, là tấm gương mà cậu hướng đến, trong lúc cậu không biết không hay, đã chẳng còn trẻ nữa rồi.

Buổi chiều, Diệp Triêu chuẩn bị lái xe đến trụ sở bộ chỉ đạo sư đoàn, Lăng Yến ngăn ở cửa xe Jeep*, nói: “Thủ trưởng, để tôi lái xe.”

*Xe Jeep:


“Không cần.” Diệp Triêu khoát tay: “Cậu nên thu dọn đồ đạc tới ký túc xá đi. Ban chỉ đạo tiểu đoàn đã bố trí kết thúc, cậu sát bên phòng tôi. Cậu đi lau chùi đi, tránh để lúc buổi tối về lại không tồn tại chỗ ở.”

Lăng Yến ngạc nhiên, ngỡ ngàng hỏi: “Tôi không ở cùng theo với ngài ạ?”

“Ở cạnh phòng tôi là đc rồi, tôi không có không ít việc cần trợ giúp”. Diệp Triêu nói ngừng, mở cửa lên xe. Lăng Yến đứng im, chôn chân tại chỗ nhìn xe Jeep chạy ngày càng xa, âm thầm bĩu môi, bé dại giọng nói: “Nhưng tôi cứ muốn cùng ở với ngài cơ!”

trong khi dọn ký túc xá, cậu nghĩ ra 1 cách. Lăng Yến nói với người của bộ phận hậu cần là đã thuyết phục, bàn luận với Tiểu đoàn trưởng xong rồi, về sau cậu vẫn ở chung ký túc với Tiểu đoàn trưởng, để tiện cho việc chăm sóc Diệp Triêu.
Đọc tiếp truyện Mè Xửng tại trang web đọc truyện trực tuyến miễn phí truyen24.com. Chúc bạn đọc truyện vui mừng
xem thêm thể loại truyện đam mỹ H văn tại đây.

Linh Giang

Tôi là Linh Giang admin của trang web phimtruyen247 hứa hẹn sẽ đem đến cho bạn review những bộ phim, truyện hay nhất năm 2021. Các bạn hãy ủng hộ mình nhé!

TRUYỆN CÙNG THỂ LOẠI

Stay in Touch

Thank you! Your submission has been received!

Oops! Something went wrong while submitting the form