Truyện đam mỹ cường thụ là truyện có nhân vật công và thụ đều cực kỳ mạnh mẽ và giỏi giang.
Tóm tắt truyện đam mỹ cường thụ Đặc chủng dong binh
Tiêu đề khác: Lính đánh thuê đặc chủng
Tác giả: Nhất Thế Hoa Thường
Thể loại: hiện đại, hắc bang, bộ đội đặc chủng, nhị hóa dương quang thụ, cường công, cường thụ, 1×1, HE

Văn án:
Tống Phong là một lính đánh thuê, trải qua cuộc sống vừa kích thích vừa thích chí, đã thế còn kiếm được rất nhiều tiền mặt.
Hắn tưởng có thể sống thỏa thích theo ý mình, cho đến khi bị cấp trên điều về nước ném vào đội huấn luyện bộ đội đặc chủng.
Lính đánh thuê biến thành bộ đội đặc chủng.
Trích đoạn truyện:
Tống Phong thao tác trong một C.ty quân sự tư nhân của Mỹ, là một giới trẻ xuất sắc, nhiệt tình, yêu quá trình, hơn thế nữa rất vâng lệnh những nguyên tắc cơ bản của nghề nghiệp lính đánh thuê: người nào trả tiền thì bán mạng vì người đó. Dù rằng ở Đài Loan Trung Quốc hắn có thân phận khác, nhưng chúng không liên quan đến nhau nhiều lắm, chính vì như vậy hắn hay ngộ nhận rằng nghề nghiệp và công việc chính của bản thân mình là lính đánh thuê, nghề tay trái là góp sức cho quốc gia.
Lần đầu tiên Tống Phong & Tiêu Minh Hiên chạm mặt nhau chính là lúc hắn đang làm nghề tay trái. Sau đây mỗi một khi nhớ lại tình cảnh hỗn loạn hôm đó, Tiêu Minh Hiên đều thấy cực kì nhức đầu. Hắn còn nhớ rất rõ, nhiệt độ hôm đó ở Myanmar gần 40 độ, hắn cùng theo với thuộc hạ ngồi trực thăng chậm trễ đáp xuống doanh trại ở bìa rừng. Thân phận của hắn là trùm buôn thuốc phiện, tới nơi này hiển nhiên là vì ma túy, cấp bên trên có nói đã phái một đội nhóm cung cấp hỏa lực đến hỗ trợ, Tống Phong đó là member của đội đó.
đương nhiên lúc đó Tiêu Minh Hiên chưa biết Tống Phong, hắn chỉ biết lần trước tiên nhìn thấy đối phương đã hận không còn trực tiếp bóp chết người này.
Doanh trại này là địa bàn của tướng quân Khôn Đức Tát. Vị tướng quân này còn có ruộng thuốc phiện khá lớn ở Myanmar, chiếm dụng rất nhiều lực lượng vũ trang, địa vị của lão là bền vững nhất. Dạo trước một công xưởng của lão chưa biết Nguyên Nhân lại xảy ra chuyện, hàng ở trong phòng xưởng toàn thể đều hỏng hết, lượng ma túy cung cấp bị thiếu hụt, vì vậy cho dù trời nóng như lửa đốt, đàn chúng vẫn phải chạy tiếp đây để giành giật chút hàng sót lại.
trong phòng có một chiếc bàn dài, sáu người ngồi bao quanh chiếc bàn, phía sau mỗi cá nhân là đám thuộc hạ. Đàn chúng thấy Tiêu Minh Hiên đi vào chỉ ngẩng đầu nhìn một cái rồi chóng vánh thu hồi tầm mắt, ngồi bất động tại chỗ. Tiêu Minh Hiên cũng không lưu ý đến bọn chúng, bước tới ngồi xuống chỗ đứng gần cửa sổ, châm một điếu thuốc, im lặng ngồi chờ tướng quân. Hắn nhập đạo chưa đc 2 năm, vốn không tồn tại tư cách ngồi ở đây, nhưng do hắn sắm sửa lớn, ra tay lại hào phóng, chính vì thế lũ chúng mới miễn cưỡng báo cho hắn.
Trời ban đầu về chiều nhưng khí hậu vẫn nóng như lửa đốt, một gã mập dựa vào tường lau mồ hôi, miệng liên tục ân oán trách. Thấy mấy người còn lại vẫn kiên nhẫn ngồi chờ, gã đành khó chịu hừ một tiếng, bảo thuộc hạ phía sau dùng sức quạt mạnh hơn.
Đột nhiên từ xa vọng tới tiếng động cơ của máy bay trực thăng, vậy là lại có một tên trùm buôn thuốc phiện đến. Người đến thân hình cao lớn, tóc hơi dài nhuộm màu vàng, trông giống như là đang phát sáng, thần sắc của mấy người trong phòng nhất thời thay đổi, ngay kế tiếp liền cười khách sáo mấy câu, khác hoàn toàn với thái độ khi Tiêu Minh Hiên xuất hiện.
Tiêu Minh Hiên tìm kiếm trong trí nhớ, tên này là Phù Sơn Minh, trùm ma túy Malaysia, người trong giới tránh hắn như tránh rắn rết, Vì Sao chủ yếu là do thần kinh của hắn có luận điểm, vui giận bất thường, là 1 tên biến thái. Quan hệ của người này and tướng quân cũng không tệ, có hàng cam kết không thể không có phần hắn, không ngờ hôm nay hắn cũng đến nhập cuộc náo nhiệt, thật chính xác là phiền phức.
Phù Sơn Minh nhìn xung quanh một vòng, tiếp theo sau hai mắt tỏa sáng đi tới ngồi xuống cái ghế cạnh bên Tiêu Minh Hiên, tiếp nối lại nhích nhích về phía hắn.
“. . . . . .” Tiêu Minh Hiên không nói gì, ở đây ai ai cũng biết Phù Sơn Minh là gay.
sau khi người này đến thì tướng quân cũng xuất hiện, lão ta kể sơ qua sự tình một lần. Gã mập lúc nãy là kẻ mở miệng trước: “Lúc trước tao muốn bao nhiêu thì bây chừ có muốn như thế.” Mục đích của mỗi người ở đây đều giống nhau, tướng quân cũng không có phản ứng gì: “Hàng chỉ còn nhiêu đây, giá tiền bền chắc phải tăng, lũ mày tự tính với nhau đi.”
Gã mập liên tục nói: “Tiền bạc không thành luận điểm, cái tao muốn là hàng.” Tên sót lại nói: “Tao cũng thế, hàng của đàn tao nửa cân cũng luôn luôn phải có.”
“Mày đừng có nằm mơ nữa, hàng chỉ có nhiêu đó, đưa hết cho lũ mày thì bầy tao làm sao? Ẳn không gian à?”
lũ chúng chóng vánh làm ầm lên, Tiêu Minh Hiên là kẻ mới, cho dù hắn mở miệng cũng không một ai chú ý, vì thế chỉ im re ngồi tại chỗ. Thấy người lân cận cũng không tồn tại động tĩnh, hắn liếc mắt sang nhìn thử, thấy Phù Sơn Minh đang hít thuốc phiện, vẻ mặt vô cùng thưởng thức, thấy hắn nhìn sang liền theo phiên bản năng liếm liếm môi, ánh mắt nóng rực. Tiêu Minh Hiên chuyển mắt, tự động không nhìn nữa.
Ánh mặt trời phía bên ngoài vẫn lạnh lẽo như cũ, ngồi của phòng cũng đều có thể cảm nhận đc nhiệt độ nóng muốn nướng người, không một ai muốn ở lại chỗ quỷ quái này lâu, mỗi người ầm ĩ một hồi, kế tiếp từ là một bước cũng không nhượng bộ ban đầu chuyển qua nhường nhịn nhau, dần dần định ra danh sách, sau khi định dứt thì quyết định giải tán. Đây không hẳn là ý định của Tiêu Minh Hiên, hắn nhàn nhạt mở miệng nói: “Tao muốn tám phần.”
Đám người biến sắc, lũ chúng bàn bạc nãy giờ mới hoàn toàn có thể chia hàng, tên này vừa mở miệng liền muốn tám phần, cho dù hắn có tiền, hắn nuốt xuống đc sao? Gã mập tính tình nóng nảy nhất, lập tức chửi: “Tám phần? Con mẹ nó, mày đúng là cái gì cũng dám nói. . . . . .” Gã đột nhiên tạm dừng, âm thanh nghẹn trong cổ họng, hai mắt trợn tròn, vẻ mặt không còn tin đc.
Số người còn lại chưa kịp hiểu gì, bên tai đã vang lên tiếng súng. Đám thuộc hạ của gã mập hét lên một tiếng rồi lần lượt ngã xuống, tất cả đều bị một viên đạn chiếu qua giữa trán, chỉ có 1 người còn đứng bình thường, người nọ rút ra một con dao từ nửa sườn lưng gã mập, tùy tiện lau chùi và vệ sinh vài cái rồi đi tới phía sau Tiêu Minh Hiên, không nói lời nào. Gã mập ngã lên bàn, sau sườn lưng bị máu thấm ướt, không hề hơi thở.
Tiêu Minh Hiên tịch thu súng, nhàn nhạt nhắc lại: “Tám phần.”
ánh nhìn Phù Sơn Minh phát sáng, đám người còn sót lại thì lặng lẽ hấp khí, trong nháy mắt cảm thấy thuộc hạ của bản thân mình đã biến đổi thành quá nhiều quả bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào thì cũng rất có thể nổ tung đưa mình xuống chạm chán gã mập. Cửa phòng rầm một chiếc đột nhiên bị đá văng, binh lính nghe tiếng súng liền lập tức chạy đến, tướng quân đã sớm lường trước đc việc này nhưng cũng không thể trách họ, đành phất tay ý bảo không tồn tại việc gì, lão làm như không nhìn thấy mấy thi thể nọ, chỉ dùng góc nhìn quan sát mọi cá nhân.
Kết thúc viên mãn cho truyện đam mỹ cường thụ "Đặc chủng dong binh"
Tống Phong chớp mắt, chậm rãi đứng dậy, cúi người nhào vào lồng ngực hắn, ấm áp quen thuộc bao quanh cơ thể, trong ngực truyền đến một cảm giác thỏa mãn, khiến mũi hắn chua xót, không thể không nhắm mắt. Hắn không dám dùng sức, chỉ gắt gao nắm lấy chăn, bả vai không ngừng run rẩy.
Ánh mắt Tiêu Minh Hiên ôn nhu, sờ sờ đầu hắn, vỗ nhẹ vào lưng hắn, ôm chặt hắn, âm thanh hơi khàn khàn, “Tống Phong, anh đã về.”
“...Ân.”
Trời sáng, ánh nắng xuyên thấu tầng mây, dịu dàng chiếu xuống mặt đất. Trên cây, tiếng chim nhỏ ríu rít hót ca. Một ngày mới lại bắt đầu
Đọc full truyện: Đặc chủng dong binh
Trên đây phimtruyen247 đã review xong bộ truyện đam mỹ cường thụ hay nhất, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ
>>> Xem thêm list truyện đam mỹ cường thụ hay tại đây!